Writing about the book: “Nghìn ngày nước Ý, nghìn ngày yêu”
Ok, here is my third book’s review. Actually, I do not have too much thing to write about like other posts before. I will use Vietnamese, again.
Ready player one!
Đây là cuốn đầu tiên mình thực hiện review theo cách vừa đọc vừa viết cảm nhận về cuốn sách, thực ra cũng không đúng như vậy lắm trong thực tế, vì mình bắt đầu đọc cuốn này từ cuối năm 2017 và đến tận khi mình đang biết những dòng này thì mình vẫn chưa “chén” hết nó, (hơn 4 tháng lận :D) nên việc mình thực hiện cách làm mới này chỉ diễn ra ở những mẩu chuyện cuối cùng, khi tác giả đã gần kết thúc cuộc hành trình của mình tại đất nước của những điều điên rồ lãng mạn, của nho, của vang, của nàng Juliet và của cả trăm ngàn những thứ có thể khiến ta mê mẩn. Nghìn ngày ở nước Ý là nghìn ngày đắm chìm trong tình yêu, nhưng như thế có lẽ vẫn còn thiếu, nghìn ngày yêu đó là nghìn ngày với thứ tình yêu được nuôi dưỡng bởi sự mê đắm tất cả mọi thứ đến từ quốc gia Địa Trung Hải này.
Người đọc như được dõi theo từng bước chân tác giả Trương Anh Ngọc trên hành trình về ẩm thực, về văn hóa, về con người, về phong cảnh Italia, và trên tất cả là tình yêu nồng nhiệt với đất nước hình chiếc ủng. Từ buổi sáng tinh mơ với bữa sáng tại những quán cà phê thân thuộc rồi rảo bước trên những quảng trường ngập tràn các nghệ sỹ đường phố, hay thưởng thức bữa trưa tại một quán ăn nhỏ nhắn nhưng có tuổi đời đến hàng thế kỷ trước khi rong ruổi đến phần gót của chiếc ủng, nơi của những villa không dành cho cuộc sống văn minh với internet hay điện thoại, chỉ có khung cửa sổ ngắm hoàng hôn trải mình trên ruộng nho tại quê hương của nàng Mona Lisa, hoặc có chăng là ngắm nhìn tượng Đức mẹ tại những con phố cổ kính của nước Ý giữa đêm khuya. Cuốn sách này như là cẩm nang giới thiệu đến mọi người gần như tất tật về văn hóa Ý, ẩm thực Ý, con người Ý, lịch sử nước Y, phong cảnh nước Ý, tình yêu trên nước Ý, và trên hết cả, cuốn sách làm mình thỏa mãn nhất trên phương diện của một người đọc, đọc sách vừa cảm thấy vui, vừa có được kiến thức. Qua giọng văn dí dỏm, đôi khi trầm lắng và nhẹ nhàng nhưng cũng rất đỗi thực tế của một nhà báo, một bình luận viên thể thao, anh Trương Anh Ngọc đã đưa người đọc theo chân hành trình của anh trên từng cung đường, từng góc phố của đất nước hình chiếc ủng. Không như hai cuốn mình review trước là “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu” và “Khi tách cà phê còn chưa nguội”, Trương Anh Ngọc là tác giả mà mình có một thời gian khá dài theo dõi trên Facebook, thú thực là mình khá thích các post của anh về bóng đá, về các mẩu chuyện trong cuộc sống nhưng lại không phải là fan trong những trận đấu mà anh ta bình luận :D Có lẽ là quá mê bóng đá nên trong nhiều phần, anh Ngọc luôn lồng ghép những câu chuyện về tình yêu đội bóng quê hương hay sự thù địch giữa hai đội bóng trên cùng một vùng đất, cá nhân mình thấy phần này có vẻ hơi nhàm chán thì phải, khi mà qua bao nhiêu vùng đất thì mấy đội bóng cũng đều có những cách thù hằn khá giống nhau, cũng là những lá cờ, hay tình yêu đôi lứa đến từ mỗi nửa của thành phố. Mình thấy hơi tiếc chút khi nước Ý còn có một thứ đặc sản nữa khá nổi tiếng đó là 4 dòng họ — 4 tổ chức mafia “khét tiếng”, mình nói tiếc ở đây không phải do tác giả không đề cập đến, thậm chí là đề cập ở nhiều chương nhưng mình vẫn thấy thiếu một chút gì đó nữa. Có lẽ Trương Anh Ngọc chỉ muốn coi mafia như một nét vẽ nhỏ trên bức tranh đầy những câu chuyện lãng mạn và cảnh đẹp của nước Ý nên vẫn chưa đi quá sâu về chi tiết khá thú vị này, hi vọng là cuốn sách tiếp theo của anh sẽ làm mình thỏa mãn hơn về điều này.
Cũng phải nói rằng nếu như bạn nào đang chuẩn bị bước vào một đề làm văn với yêu cầu tả cảnh, thì phải nói rằng cuốn sách này là tư liệu hoàn hảo nhất cho bạn 'copy'. Từng câu chữ như dẫn lối người đọc với một hành trình được tác giả vẽ ra trong suy nghĩ, thậm chí là những cánh đồng hoa Judas, Irish, Dalia... rực rỡ cho đến mùi bánh pizza tại một quán ăn lâu đời nơi ngỏ nhỏ, hay là thứ rượu vang được trang hoàng bắng ánh nắng tại sứ thiên đường Cinque Terrer, nơi mà người ta đến để thưởng thức những món ăn ngon, uống rượu vang, và yêu nhau. Mà có lẽ là, người ta đến nước Ý là để yêu thật, không chỉ có tình yêu đôi lứa, mà còn đắm chìm trong tình yêu với thiên nhiên, với cái văn hóa rất Ý đó. Nhân nói về tình yêu, mình lại nhớ đến câu chuyện mình thấy dễ thương nhất trong cả cuốn sách này, là câu chuyện tình giữa Marcel và cô gái Việt Nam tên Trúc. Mối tình có quá nhiều khác biệt, từ khoảng cách địa lý, lứa tuổi, một người nghệ sỹ đường phố già vì giữ lời hứa với người yêu mà trình diễn ở quảng trường ấy suốt hàng chục năm, rồi qua cuốn sách của anh Ngọc, cô gái trẻ người Việt tên Trúc đã đem lòng cảm mến người nghệ sỹ ấy. Trong lời dẫn của tác giả trong cuốn sách, thời điểm mà cuốn sách được hoàn thành, cả hai đã cùng nhau tiến đến hạnh phúc.
Final
Với những điều tuyệt vời như vậy, mình ước là mình có thể cho cuốn sách này nhiều "sao" hơn, nhưng thật tiếc là mình phải cho nó 3–3.5/5 sao. Mình đồng ý là những lời chia sẻ của tác giả là rất đáng ngưỡng mộ, nhưng mình thực sự nghĩ rằng đây là một quyển sách khá khó đọc, ít nhất là với mình. Có thể là do mình không phù hợp với những thể loại sách như thế này, mà phù hợp hơn với những post của tác giả Anh Ngọc trên Facebook hơn, câu chữ trong sách mình thấy đa phần phù hợp với văn kể chuyện hay làm thuyết minh cho video có kèm theo những cảnh đẹp của nước Ý hơn. Thực sự, một lần nữa, mình phải có cảm giác cố gắng kha khá để hoàn thành cuốn sách này, gần như có một chút là ép bản thân để hoàn thành nó, nên khi đọc xong cũng không có được cái cảm giác thư giãn. Sorry tác giả.
Về những hình ảnh trong sách thì phải nói thật là rất rất đẹp. Tuy vậy, lại có điều mình hơi thắc mắc đó là hình như tác giả chưa giải thích về tầm hình được chọn làm ảnh bìa và nếu như có tái bản thì nên có nhiều những hình ảnh hơn để minh họa về hình ảnh của nước Ý, các vùng đất, chia đều ra từng chương, kèm theo là một tấm bản đồ nhỏ hay một phần của bản đồ để người đọc dễ hình dung về hành trình của tác giả trên đất Ý.
Thật khá hài hước là mình lại viết review này khi chưa-thực-sự-hoàn-thành-cuốn-sách, không phải vì mình không đọc hết sách mà vì mình đã bỏ qua một số đoạn văn khác không phải của tác giả. Yep, đó chính là cảm nhận của những nhà báo, những người bạn của Trương Anh Ngọc khi nhận xét về cuốn sách. Và mình chỉ muốn nói là đọc mấy nhận xét đó đem lại cho mình cảm giác cuốn hơn một chút so với khi đọc sách. Vậy thôi, hehe.
Và vẫn là những dòng cũ rích :))
Post Script
Bạn nghĩ gì sau khi đọc review của mình? Bạn đã đọc cuốn này chưa? Sau khi xem review này bạn có quyết định sẽ đọc nó không hay review của mình chán quá bạn không thèm đọc nữa luôn? Nếu như bạn đã đọc rồi, bạn đồng tình hay không đồng tình với mình ở những điểm nào? Bạn có thể cho mình biết chứ?
Nếu như mình có bất kỳ sai sót nào, hãy vui lòng góp ý giúp mình nhé! Cảm ơn nhiều!