Chạy vì điều gì?/Yêu vì điều gì?
Dạo gần đây bản thân mình bắt đầu nhận thất dấu hiệu của chấn thương, hay đúng hơn là có cảm giác chân mình không còn có thể chiến mọi mục tiêu nữa, tự dưng trong thời gian nghỉ ngơi, hi vọng chân sẽ khỏi và chờ đi khám, mình đã suy nghĩ về một số chuyện mà lâu này mình hay lảng tránh nó.
Cũng gần đây, mình lướt Facebook và Instagram nhiều hơn, phải nói là rất nhiều hơn thời gian này một năm về trước, vô thức và mất thời gian. Mình cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về công việc, bản thân, chuyện tình cảm... những thứ xung quanh, những con người và sự việc đang diễn ra, thực ra, nói đúng hơn là mình lại bắt đầu cái sở thích suy nghĩ không đâu này.
Khi buồn, người ta có cả tỉ những lý do để hết buồn, ăn, uống, game, gặp bạn bè, nhậu nhẹt... Mình cũng vậy, chỉ khác, mình nhậu bằng cách chạy, nó tự kỷ hơn nhiều, và mình rút ra được là, cũng hại bản thân không kém gì khi nhét một đống chất cồn vào người như thế kia đâu. Chân khá đau và đau nhiều chỗ, mình đã quyết định đi khám. Cũng trong lúc này, thực ra là vừa mới xong, mình ngỏ lời và câu trả lời mình nhận được là: thêm một thời gian nữa, đợi hay bất cứ điều gì liên quan đến chuyện not now... Trên đường đi về, mình cũng đặt câu hỏi, chạy để làm gì nhỉ, để hết buồn, để thực sự thấy bản thân mình còn có khả năng làm chính mình cảm thấy hạnh phúc. Mình chạy không giỏi, cũng chả có gì đáng tự hào lắm, chỉ là mình thực sự cảm thấy mình có mọi thứ, mình trọn vẹn nhất khi cất bước chạy
.......
Ban đầu mình cũng định rằng đây sẽ chỉ là một bài blog chia sẻ nhảm nhí nhưng giờ nó sẽ trở thành trang nhật ký rất bình thường, và đương nhiên là private, nhưng nay phá lệ đi. Thử một cái gì khác đi một chút, cũng chả ai đọc đâu :> Viết cho sướng tay đê, cho thỏa nỗi niềm đê.
.......
Thực ra mình tự thấy bản thân là một người khá kiên nhẫn, có đôi phần lì, nhưng có lẽ trong chuyện này, mình cũng thấy bản thân nên xem xét lại. Một phần vì chính mình cũng vẫn còn rất nhiều những phần glitch bên trong về câu chuyện một năm trước với Thỏ. Mình đã cố gắng chôn nó sâu nhất có thể, xóa nó khỏi bộ nhớ và cố tỏ vẻ vô tư rằng đã có một mối qua hệ đẹp như thế, nhưng mà không, thế giới này không đơn giản như vậy khi người đó bạn gặp hàng ngày, thôi không hồi tưởng nữa. Vẫn là câu chuyện về sự đợi chờ, văn vẻ một chút, deep một chút, nhưng có lẽ, lỗi chẳng của ai mà ở tình yêu. Thỏ nói với mình một câu mà mình sẽ khó mà quên được, tình yêu không phải là thứ có thể ép buộc hay cố gắng được. Nó không diễn ra, không xảy ra hay vì bất cứ lý do nào đó mà không thành công không phải như là một chương trình phần mềm đơn thuần, khi có vấn đề tức là lỗi đã xảy ra, logic sai, còn chuyện này, đơn giản là nó không thể xảy ra được, vốn dĩ nó là như thế. Mình không muốn thể hiện rằng hay không muốn mọi người thấy mình như là một ông nhõi thích kể lể nhưng mà kệ đi, blog của mình mà. Buồn, thất vọng, hụt hẫng và có đôi chút là giận chứ, mình là con người mà, mình có xúc cảm, rất nhiều là đằng khác. Mình cũng đã hi vọng rằng đợi mình ở nhà sẽ là một tin nhắn an ủi như hồi trước, cơ mà không, chắc là nó đã xong rồi. Bản thân mình trước khi thực hiện kế hoạch ngỏ lời này cũng đã cảm thấy lo lắng về nó, cái mình sợ hơn cả một lời từ chối đó là sự đợi chờ. Mình không biết vấn đề thực sự của mình là gì, sao ai cũng muốn mình đợi nhỉ. Là một người sống thiên về cảm xúc nhưng lại làm công việc về logic, mình khao khát đi tìm logic trong cảm xúc, trong tình cảm người ta dành cho nhau, mọi thứ liên quan đến tình yêu... Mình không ghét và cũng không phải đến mức thiếu kiên nhẫn khi đợi một ai đó nói lời yêu, nhưng mình sợ điều đó, mình sợ đợi ai đó quá lâu rồi lại không thành, mình bị rồi mình biết mà.
Lai rai một chút bởi một câu chuyện được dẫn dắt lê tha lê thê như việc Night King rape đến nửa phương Bắc nhưng đụng Winterfell rồi bị Arya xiên một cách nhảm shit vậy. Những mối lo về công việc, về tình yêu cứ thế bủa vây, đường đường là nam nhi, đương nhiên là mấy việc này care được chứ. Mình rất sợ một ngày khi không còn chạy được nữa, khi chỉ có một mình thì điều gì sẽ làm cái tôi đã luôn buồn và nghĩ ngợi này cảm thấy hạnh phúc và đủ đầy nữa, và nỗi lo ấy đúng, chẳng gì cả. Không muốn làm người bất lịch sự, vẫn muốn tỏ ra là mình tôn trọng đối phương trong khi trong lòng thì đầy những rối bời, thực sự thì khó mà đẩy lùi cả tỉ những suy nghĩ đang làm vương làm tướng trong đầu, quyết định đi về và giải thoát bản thân khỏi buổi hẹn là điều tử tế nhất mà mình có thể làm cho bản thân trong một ngày tồi tệ như thế này. Mình thì chán ngấy cái việc nghĩ tiêu cực rồi, bản thân thì buồn tẻ, ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, thậm chí là làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, viết xong cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, hành động thôi!